Chúng tôi chạy xe khắp các con phố, tìm quán cà phê nhỏ xinh sau khi lần lượt gõ gõ tìm trên mạng. Trời hôm nay dễ chịu như bao ngày thu chạm ngõ, hàng cây xanh khiến con đường rộng càng thêm thênh thang và lạnh hơn. Tôi lựa chọn ra ngoài hôm nay, tìm chút cảm hứng từ mọi thứ xung quanh để viết lách.
Nằm o ép cạnh những hàng quán hiện đại, quán nhỏ cũ mèm được sửa sang lại từ khu nhà tập thể cũ, như một chiếc cối xay gió cọt kẹt.
Tôi ngốn thời gian bằng cách tù tì đọc sách như thôi miên, cho đến khi dừng lại và quan sát. Một sở thích kì lạ, tôi thích đặt tên cho mọi người với những vị cà phê.
….
Cô gái không mất thời gian quá lâu khi lựa cho mình cuốn sách cũ trên giá, và yên vị tại góc cuối phòng phóng tầm mắt ra đường phố. Có vẻ cô thích không khí tĩnh lặng và những bản nhạc jazz được mở một cách lịch sự. Cô không đọc sách ngay từ trang đầu, mà đọc ngắt quãng một chút trang này, trang kia. Thi thoảng lại ghi vài chút vào cuốn sổ tay cũ mèm, giống như cảm xúc bất chợt của mùa thu vậy.
Cô tựa lưng vào tường, ngồi bất động ngắm nhìn xung quanh trong im lặng và thường ghim lại vài ấn tượng trong đầu, khuôn mặt lạnh tanh. Y hệt một cốc cà phê đen nguyên chất, tuy đắng nhưng để lại dư vị đặc biệt.
Bên dãy bàn đối diện, cô gái ngồi đó với chiếc tai phone trầm tư giở những trang sách thơm mùi cổ xưa. Trông cô nhỏ bé giữa căn phòng còn trống khá nhiều ghế. Tôi thích mái tóc hơi rối nhưng lại có vẻ rất đáng yêu của cô gái. Tôi gọi cô là cô gái có vị như một cốc Capuchino, nhẹ nhàng và mơ mộng như lớp bọt sữa dày. Dễ uống và mang đến cho người đối diện sự thoải mái và vui tươi.
Nếu như tiếng Piano không bất chợt vang lên, Tôi cũng không giật mình để ý một phụ nữ tầm 30 tuổi, đang ngồi ở phía cửa ra vào. Cô giống như cốc cà phê Expresso, toát lên vẻ thông minh duyên dáng, nhưng khó gần. Trông như cô đang chờ đợi một cuộc gọi nào đó, bất ổn và không được tự nhiên. Mái tóc nâu màu hạt dẻ không che được sự lo lắng trên khuôn mặt, cô nhấp ngụm cà phê rất nhỏ và đều.
Duy nhất cô gái với mái tóc ngắn nhuộm bạc, mắt kẻ đen sắc nét đang ngồi gõ máy tính, gây ra tiếng lách cách khá ồn. Nhưng tôi lại như bị thôi miên với tiếng ồn văng khắp bầu không khí yên tĩnh như thế. Tôi cho rằng cô gái là một cốc cà phê hoà tan, trông có vẻ thẳng thắn và bộc trực. Thi thoảng cô lại lẩm nhẩm lời bài hát gì đấy rất vui tươi. Cốc cà phê vẫn chưa vơi chút nào từ khi phục vụ mang đến.
Tiếng chuông nhà thờ bên kia đường đánh từng hồi, tôi rời quán và mang những hương vị kia vào cuốn sổ cũ chi chít chữ. Mùa thu Hà nội cũng phảng phất vị latte, nhiều sữa ngọt ngào như làn hoa sữa nồng, có chút đắng nhẹ vị đầu lưỡi của cơn gió đỏng đảnh. Một sáng thú vị và những con người đầy hương vị cà phê.
Bạn là hương vị cà phê nào?
P/s: chúc các mẹ các chị luôn luôn hạnh phúc ngọt ngào như ly cà phê. Còn nhiều hay ít sữa thì tuỳ khẩu vị ạ! ????????
[ Photo by me]- Đồi táo gai-
Tác giả: Đồi táo gai
